chương 98 Ám Sát

Đêm đó, Lý Thính Toàn quả nhiên rất thành thật, không có nơi nơi chạy loạn, Vân Tả Ý cuối cùng được yên tĩnh qua một đêm.

Ngày hôm sau bệnh trạng trúng độc của Ám Sát đã giảm bớt, nhưng ngoài ý muốn không có tỉnh lại. Sau khi cẩn thận chẩn đoán bệnh, Ảnh Nhất trầm tư một hồi, nói với Lý Thính Toàn:” Xem ra ta hạ dược chưa đủ, hôm nay ta lại đi hái một ít.”

” Chờ một chút.”

Ảnh vừa nghe đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng này, lập tức xoay người hành lễ.

” Hắn, mang đi.” Vân Tả Ý lạnh lùng nhìn Lý Thính Toàn đang ở một bên cười tủm tỉm.

” Vâng .” Ảnh tuân lệnh.

” Ôi chao……” Lý Thính Toàn vừa định phản đối, nhưng ngay lập tức bị ánh mắt sắt như đao của Ảnh Nhất bịt miệng.

Ảnh Nhất đeo trên lưng một giỏ đựng thuốc, lại vẫn cấp Lý Thính Toàn một giỏ khác, chờ Lý Thính Toàn đeo xong mới hướng Vân Tả Ý thi lễ rồi đi ra ngoài. Thuốc cần cho Ám Sát mọc cách nơi này khá xa, nếu chậm trễ có thể đến khi mặt trời lặn mới trở lại, Lý Thính Toàn thấy thế vội vàng đuổi theo.

Vân Tả Ý thấy “tai tinh” Lý Thính Toàn đã đi theo rồi, không khỏi lặng lẽ thở ra nhẹ nhõm. Mấy ngày nay tuy rằng Lý Thính Toàn ở phía ngoài sân nhưng cũng làm phiền hắn, quả thực so với Phương Tuyết còn khó chơi hơn. Hiện tại hắn đã vào nhà, nếu còn để hắn ở đây lâu thêm nữa, thật sự không dám tưởng tượng ngày trôi qua như thế nào .

Lơ đãng, khóe mắt Vân Tả Ý đảo tới nam tử nằm trên giường, từ trên xuống dưới đánh giá hắn một phen. Bởi vì ‘công lực đáng ghét’ của Lý Thính Toàn quá sâu, cho nên tuy mỗi lần tới Lý Thính Toàn đều đem theo khối ‘thi thể’ này, hắn vẫn chưa chú ý qua bộ dáng nam tử.

Uhm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, cho dù đang hôn mê cũng banh gắt gao, không thấy có chút thả lỏng, điểm ấy cùng phụ thân giống nhau. Không, không đúng. Vân Tả Ý nghĩ, không khỏi lắc lắc đầu, phụ thân mặc dù trước mặt người ngoài đều hé ra mặt lạnh, nhưng trước mặt hắn luôn luôn thực nhu hòa, thậm chí có thể xưng là…… ôn nhu. Nếu hắn đem cảm giác này nói cho những người khác, nhất định sẽ không ai tin tưởng, ai có thể nghĩ đến Vân thị gia chủ có một mặt ôn nhu chứ.

Ai, không biết phụ thân hiện tại ở nơi nào, có đi tìm hắn hay không. Lại lắc đầu. Hẳn là không thể nào, phụ thân bận rộn như vậy, sao có thể tự mình chạy tới tìm hắn. Quên đi, vẫn là không nên suy nghĩ bậy bạ, đi tu luyện thôi. Xem ra gần nhất mình rất nhàn rỗi nên mới suy nghĩ chuyện không tưởng này, trước kia đâu có nghĩ vẩn vơ thế này, tốt hơn nên đi nghỉ ngơi một chút.

Nhấc chân đang chuẩn bị đi, Vân Tả Ý chợt nhận thấy trên giường có động tĩnh. Không thể nào, trùng hợp như vậy? Khi Vân Tả Ý đi đến bên giường, vừa vặn nam tử trên giường mở to mắt, cho nên Ám Sát nhìn đến trước tiên chính là Vân Tả Ý .

Đôi mắt màu xám đầu tiên trông có vẻ mờ mịt, xem ra còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng rất nhanh trong thời gian ngắn ánh mắt nam tử đã khôi phục thanh minh. Ám Sát dị thường bình tĩnh nhìn Vân Tả Ý , hoàn toàn không có phản ứng của người thường khi nhìn đến hoàn cảnh xa lạ và người xa lạ. Nếu không có trong mắt kia lưu lại một tia kinh diễm, người ta sẽ nghĩ đến hắn cùng Vân Tả Ý rất quen nhau.

” Ngươi đã cứu ta.” Không phải hỏi mà là khẳng định. Câu nói đầu tiên đơn giản, uy thế mười phần, có điều hôn mê lâu lắm nên cổ họng khô khốc khó nghe. Hiển nhiên Ám Sát cũng rất không vừa lòng với tiếng nói hiện tại của mình, chau mày lên.

Vân Tả Ý nhíu mày, xoay người cầm một chung trà đưa cho Ám Sát, nước trà lạnh thấu do đã để cách một đêm chưa thay. Bất quá hành động này với Tả Ý mà nói đã rất khó được, hắn đối với nam tử này rất có hảo cảm, về phần nguyên nhân tại sao hắn cũng không nói lên được, có lẽ bởi vì nam tử cùng phụ thân có một tia tương tự đi.

Ám Sát cố hết sức tiếp nhận chung nước, không có ý kiến về nước lạnh, trực tiếp uống hết.

Vân Tả Ý gặp Ám Sát uống xong mới mở miệng nói chuyện:” Cứu ngươi không phải ta, giải độc, giao dịch.”

Ám Sát theo Vân Tả Ý nói cũng đại khái đoán được sự tình trải qua: cứu hắn không phải người trước mắt, mà là có người lấy đồ vật này nọ cùng người trước mắt trao đổi, người này mới có thể cứu hắn. Nói như vậy người lấy đồ vật đến trao đổi mới là người cứu hắn. Là ai chứ ? Hắn không nhớ rõ mình cùng ai có giao tình, người nọ vì sao cứu hắn?

Vân Tả Ý nhìn ra Ám Sát nghi hoặc, mở miệng nói:” Nằm, buổi tối trở về, bọn họ.”

Ám Sát nghe xong, gật đầu tỏ vẻ biết ơn, thuận theo nằm xuống. Kỳ thật hắn cũng không phải loại người có lễ, nhưng tự nhiên đối mặt nam tử này hắn không tự giác hơn chút lễ phép, đây là chính Ám Sát cũng không nhận ra.

Bởi Ám Sát hợp tác nên Vân Tả Ý càng thêm có hảo cảm. Thật sự không biết hai người kia như thế nào trở thành bạn tốt, tính cách chẳng hợp nhau, đương nhiên để cho Vân Tả Ý vừa lòng chính là nam tử trước mặt không hề cười nhạo lời nói điên đảo ý tứ của hắn, so với tên luôn cười to ra tiếng tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Vân Tả Ý thấy không có việc gì nữa liền hướng nam tử gật đầu chào rồi đi ra ngoài.

Đại Ngưu đã ra ngoài đốn củi, Ảnh cùng tên đáng ghét đi hái thuốc, nơi này chỉ còn lại hắn và một người bệnh, đi tu luyện thôi. Thật sự chưa từng nghĩ tới hắn cư nhiên có được thời điểm nhàn đến nỗi chỉ có thể đi tu luyện……

……

Mặt trời lặn, Ảnh Nhất cùng người nào đó đúng giờ đã trở lại. Để ý thấy Ám Sát đã tỉnh, Ảnh Nhất lại đi lên chẩn đoán bệnh, sau khi kiểm tra kết thúc chỉ lưu lại một câu ngắn gọn: “Ngày mai rời đi.” rồi ra khỏi phòng.

Ở lại trong phòng hai người không giống như Đại Ngưu hình dung — đại nạn không chết, sống sót sau tai nạn hai huynh đệ cảm động cùng ôm nhau khóc rống.

……

Chờ trong phòng chỉ còn hai người, Ám Sát mới mở miệng :” Là ngươi.”

Hắn hiểu biết Lý Thính Toàn không nhiều lắm, chỉ gặp mặt vài lần, biết hắn là lâu chủ Thính Vũ Lâu, tổ chức tình báo lớn nhất võ lâm, cũng chưa nói qua vài câu, nhưng hắn rất rõ ràng Lý Thính Toàn là nhân vật phi thường khó chơi.

” Ha ha, thế nào? Không nghĩ tới phải không, ta mất thật lớn công phu mới đem ngươi cứu sống đó.” Lý Thính Toàn tiêu sái phe phẩy quạt cười tủm tỉm.

Ám Sát không vì tươi cười giả dối của Lý Thính Toàn mà sở động, trong mắt bắn ra hàn quang lợi hại :” Ngươi nghĩ muốn lấy gì đổi?”

” Ha ha…… Sát huynh quả nhiên là người sảng khoái. Như vậy ta nói thẳng đi. Ta nghĩ Sát huynh giúp ta làm một chuyện thay cho thù lao vất vả bôn ba cứu ngươi một mạng, thế nào? ” Lý Thính Toàn trong mắt tinh quang chợt lóe, cười ha hả gấp quạt lại.

Ám Sát trầm mặc sau một lúc lâu:” Chuyện gì?”

“A, thật có lỗi, này…… thật sự ngượng ngùng, tại hạ còn chưa nghĩ ra.” Lý Thính Toàn bộ dáng đột nhiên nhớ tới, dùng quạt gõ gõ đầu.

Tuy rằng Ám Sát chưa nói gì, nhưng Lý Thính Toàn mẫn cảm nhận thấy bốn phía đã toát ra rất nhiều sát khí. Bất quá hắn tuyệt không gấp, bởi vì hắn biết lấy tính cách Ám Sát dù muốn giết hắn cũng sẽ đợi làm xong trả ơn mới đến giết hắn. Hơn nữa hiện tại Ám Sát cũng không có năng lực, hắn hiện tại là tuyệt đối an toàn.

” Sát huynh, này…… nếu không, như vậy đi, chờ ta về sau nghĩ ra tốt lắm lại đến tìm Sát huynh, ngươi xem thế nào, ta tuyệt đối tin tưởng Sát huynh.”

Đối với cách nói vô lại như thế, Ám Sát trừ bỏ đáp ứng còn giải pháp nào nữa. Lý Thính Toàn quả nhiên không phụ trên giang hồ thanh danh ‘Độc miệng’.

chương 99 du lịch

p/s:
thần tình hắc tuyến = vẻ mặt đen lại (trong truyện tranh hay gặp nhân vật bị vẽ những gạch đen dọc xuống, biểu hiện chết sững không biết phản ứng gì . Giống như vầy )

Sáng sớm hôm sau, Ảnh Nhất bắt đầu đuổi người.

” Vô Ảnh thần y, mới sáng sớm ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn liền đuổi chúng ta đi, dường như không được tốt lắm ?” Lý Thính Toàn tay phải cầm cây quạt gõ nhẹ tay trái cười hỏi.

Ảnh Nhất không bị lay động, nhìn thoáng qua Ám Sát đang đứng yên phía sau Lý Thính Toàn, lạnh lùng nói:” Hắn đã có thể đi rồi.”

” Vô Ảnh thần y, ai, đừng tức giận, ngàn vạn lần đừng tức giận. Ta đi, ta đi là được mà.” Lý Thính Toàn gặp Ảnh Nhất đã muốn động thủ liền vội vàng sửa lời nói, có thể nói phi thường không cốt khí.

Ám Sát thần tình hắc tuyến, người như thế sao leo lên vị trí lâu chủ được vậy.

Lý Thính Toàn lại hoàn toàn không có gì ngượng ngùng. Trong tư tưởng của hắn, Ảnh Nhất là một cao thủ, hơn nữa trước mắt hắn chưa biết sâu cạn, cùng động thủ với một người không nắm chắc đánh thắng, hắn tuyệt đối sẽ không làm. Mặt khác, nếu lý do hai người động thủ là một chút điểm tâm, hắn liền càng không ra tay.

” Vậy Vô Ảnh thần y, chúng ta sau này còn gặp lại nhé. Nếu ngươi đi đến Long Tây thành, nhất định phải đến nhà ta làm khách a.” Lí Thính Toàn cười tủm tỉm mời.

“……” Ảnh Nhất……

“……” Ám Sát……

……

Ảnh vừa thấy Lý Thính Toàn cùng Ám Sát đã đi xa, cũng lặng yên nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật với hai người xa lạ này, hắn luôn toàn thân đề phòng. Chức trách Ám vệ chính là chú ý tới tất cả vật thể tới gần người giám hộ, huống chi hai người xa lạ kia.

……

” Ai nha, ta quên hỏi tên của tiểu công tử kia.” Đi đến nửa đường Lý Thính Toàn đột nhiên dừng lại vỗ trán kêu lên.

Ám Sát tuy rằng mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng cước bộ cũng chậm lại.

“Uhm, nên làm thế nào cho tốt đây, muốn trở về hỏi hay không?…… Ai, tốt hơn không quay về, đã đi xa như vậy, tái chạy về không biết phải đi bao lâu. Thôi, về nhà ăn điểm tâm trước đã……” Lý Thính Toàn lầm bầm lầu bầu, lại phe phẩy quạt một lần nữa đi tiếp.

Vẫn ngưng thần lắng nghe, Ám Sát lảo đảo một cái, cứng ngắc một hồi mới bắt đầu tiếp tục lên đường, có điều sắc mặt so với vừa rồi đen hơn không ít.

……

Lúc này, tại lam tinh.

Trong bệnh viện, phòng sinh xa hoa, Phương Tuyết đêm qua vừa mới sinh sản xong, từ từ tỉnh lại.

Một mảnh trắng tinh, tầm mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, rốt cục thấy rõ nơi này không phải phòng của nàng. Đây là đâu ? A, nàng nhớ rồi, đây là bệnh viện, nàng đêm qua mới sinh xong đứa nhỏ.

Ha ha ha ha…… Phương Tuyết đột nhiên cười to, vừa cười nước mắt vừa chảy ra……

Đúng vậy, nàng tối hôm qua mới sinh đứa nhỏ, chính là đứa nhỏ kia không phải của nàng cùng trượng phu, cũng không phải đứa nhỏ nàng mong muốn. Nàng hận đứa nhỏ, hận phụ thân của nó. Nhưng là, nhưng là…… Tả Ý ca ca muốn đứa nhỏ này, vì đứa nhỏ Tả Ý ca ca mới kết hôn cùng nàng……

Nhưng là hiện tại, Tả Ý ca ca đâu ? Tả Ý ca ca ở nơi nào ? Nàng đã sinh đứa nhỏ sao Tả Ý ca ca không đến xem nàng, vì sao nơi này một người cũng không có……

” Ha ha ha ha ……A…… Ô…… Ô ô……” tiếng cười dần dần biến thành tiếng khóc.

…… Đúng rồi, nàng như thế nào lại quên chứ, Tả Ý ca ca gặp nạn ở Mê Lưu, hiện tại bọn họ còn đang tìm kiếm ……

Tả Ý ca ca, huynh ở nơi nào, huynh phải nhanh trở về, Phương Tuyết rất nhớ huynh…… Huynh nhất định phải nhanh lên trở về, huynh muốn đứa nhỏ Phương Tuyết đã giúp huynh sinh ra đây, huynh phải nhanh trở về xem Phương Tuyết nha…… Huynh còn chưa cấp tên cho đứa nhỏ của chúng ta đâu…… Tả Ý ca ca, huynh ngàn vạn lần không có việc gì nhé ……

……

Cao Mai vừa mới đến phòng bệnh chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng khóc. Chuyện đứa con gặp nạn làm cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng thêm một chút tiều tụy, tuy rằng nàng cùng đứa con ở chung thời gian không nhiều lắm, nhưng hắn vẫn là đứa nhỏ duy nhất của mình, cảm tình luôn luôn có.

Đối với cảm giác hiện tại của Phương Tuyết nàng có thể lý giải. Nữ nhân ở thời điểm sinh sản đều yếu ớt nhất. Phương Tuyết sau khi sinh sản tỉnh lại, bên người không có bóng dáng trượng phu, ngược lại trượng phu thân hãm hiểm cảnh, rơi xuống không rõ tin tức, có thể nghĩ tâm tình của nàng sẽ yếu đến cỡ nào. Cho nên hiện tại cô cháu gái vẫn đều rất kiêu ngạo kia mới có thể lộ ra một mặt yếu ớt.

Cao Mai do dự một hồi, rốt cục buông xuống tay đang chuẩn bị gõ cửa, xoay người lặng lẽ rời đi. Nữ nhân của Cao gia đều kiên cường kiêu ngạo, nàng tin tưởng Phương Tuyết sẽ không muốn bị người khác nhìn đến bộ dáng hiện tại của nàng. Cho nên Cao Mai tôn trọng nàng, nàng cũng tin tưởng Phương Tuyết sau khi phát tiết xong sẽ càng thêm kiên cường……

……

” Ảnh Nhất.” Vân Tả Ý uống xong bát thuốc màu đen trong tay, mày từ đầu đến cuối cũng chưa động một chút, làm cho người ta nhìn không ra hắn đang uống thuốc.

Ảnh Nhất tiếp nhận cái bát không, đứng yên ở một bên chờ nghe Vân Tả Ý.

” Kỳ thật…… Ngươi không cần mỗi ngày đều đi ra ngoài hái thuốc.” Vân Tả Ý châm chước dùng từ.

Ảnh Nhất cúi đầu không nói lời nào, làm cho người ta nhìn không ra hắn suy nghĩ gì. Hắn biết ý tứ Vân Tả Ý, hắn biết rõ dược này hiệu quả không được bao nhiêu, thật sự không tất yếu mỗi ngày đều sớm ra vãn về ngàn tân khổ cực đi hái thuốc, nhưng là…… Khi hắn nhìn Vân Tả Ý bị ốm đau tra tấn, mà hắn cái gì cũng không làm được, hắn thật sự không chịu nổi a.

Vân Tả Ý nhìn bộ dáng Ảnh Nhất biết chính mình khuyên bảo không đạt hiệu quả bao nhiêu, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha. Bất quá, cuộc sống tại tinh cầu này thực nhàm chán, trừ bỏ chờ đợi cứu viện, chuyện gì cũng làm không được, để cho ảnh vừa đi tìm thuốc vừa tiêu trừ một chút thời gian cũng không tồi.

……

Ngày hôm sau Ảnh Nhất ra ngoài tìm dược, Đại Ngưu cũng cầm rìu lên núi đốn củi, Vân Tả Ý tiếp tục ở lại trong nhà nhàn rỗi mốc meo.

Trong sân nhỏ đi dạo một giờ sau, Vân Tả Ý rốt cục quyết định đi ra ngoài dạo. Đây chính là lần đầu tiên hắn một mình đi xa hàng rào.

Về vấn đề an toàn, Vân Tả Ý cũng không lo lắng. Tuy rằng thân thể hắn rất yếu, nhưng tinh thần lực của hắn rất mạnh, theo sự hiểu biết của hắn đối với Lý Thính Toàn, lấy tinh thần lực của hắn đối phó một hai võ lâm cao thủ hẳn là không có vấn đề.

Sau khi xuất môn, Vân Tả Ý liền chọn một đường nhỏ đi xuống. Đối với vấn đề lạc đường hắn hoàn toàn không lo lắng quá, bởi vì hắn chưa từng có tật xấu mù đường, thậm chí hắn phi thường chuẩn về tìm phương hướng. Cho nên Vân Tả Ý cứ yên tâm lớn mật bắt đầu lần đầu tiên một mình tham quan thế giới này .

(cont) chương 100 Không nên đại ý